Ân Ngọc Dao hưởng thụ một chút mới vỗ nhẹ lên sau lưng Bùi Vân Thánh như trấn an anh, nhẹ nhàng nói: “Ui cha, được rồi, đều là chuyện của quá khứ. Em là ai chứ, Ân Ngọc Dao đó, sao em có thể bị bọn họ ăn hiếp, chịu thiệt thòi được chứ? Em có thù oán gì là lập tức báo đi ngay, anh không cần suy nghĩ đến chuyện này quá nhiều.”
Bùi Vân Thánh dùng mặt cọ cọ trán Ân Ngọc Dao, chậm rãi nói: “Anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
“Không cần thiết phải lãng phí đầu óc cho mấy người bọn họ, bọn họ không xứng.” Ân Ngọc Dao dán cằm trên trên Bùi Vân Thánh, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Mẹ kế của em bị phán cải tạo lao động mười năm, bà ta còn có hai đứa nhỏ đang chờ bú sữa, cho nên sửa thành ở trong thôn phục dịch, không có công điểm không có đồ ăn. Lúc em phân gia thì cũng giành lấy một nửa căn nhà, bán cho nhà hàng xóm, hiện tại cả gia đình bốn người bọn họ chỉ ở trong một căn phòng và cái sân bé tí. Còn về phần ông cha bị em cắt đứt quan hệ kia đó hả, em hiểu ông ta lắm, nếu như là lúc có lợi cho ông ta thì ông ta chính là người thành thật mà người ta hay nói, nhưng nếu ông ta bị thiệt thòi thì ông ta sẽ âm độc hơn bất cứ người nào khác. Em cảm thấy cứ để hai vợ chồng bọn họ tra tấn nhau cũng coi như là trừng phạt tốt nhất cho bọn họ rồi. Chỉ cần bọn họ không đến quấy rầy cuộc sống của em, bọn họ có sống hay chết thì cũng không liên quan gì đến em hết.”
Bùi Vân Thánh đau lòng sờ đầu Ân Ngọc Dao nói: “Yên tâm đi, sau này anh bảo vệ cho em, bọn họ sẽ không quấy rầy em nữa.”
Ân Ngọc Dao nhìn Bùi Vân Thánh: “Anh có cảm thấy em quá vô tình không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây