Đống lửa trong sơn động cháy rất to, bên cạnh còn có một đống nhánh cây, Ân Ngọc Dao tò mò nhìn, những chỗ bị bẻ gãy đều gập ghềnh không bằng phẳng, cũng không biết Bùi Vân Thánh chặt chúng nó bằng cách nào nữa.
Bùi Vân Thánh kéo chăn đang cõng trên lưng xuống trải dưới đất, để Ân Ngọc Dao ngồi lên, anh lại bỏ thêm ít củi lửa vào trong đống lửa. Ngọn lửa liếm láp đầu gỗ, tỏa ra ánh sáng đo đỏ sáng sủa và hơi ấm cuồn cuộn không ngừng.
Ân Ngọc Dao nhịn không được kéo khăn quàng cổ đang che miệng mình xuống, lộ ra gương mặt hơi đỏ lên.
“Củi lửa này không đủ để đốt suốt đêm, cô ngồi đây nghỉ ngơi một chút, tôi lại đi kiếm ít củi lửa về.”
Bùi Vân Thánh buông balo xuống đặt ở bên cạnh Ân Ngọc Dao, lại nghĩ đến một việc khác: “Cô có đói bụng không? Trong ba lô có màn thầu, nhưng chắc đã nguội rồi, tôi nướng màn thầu cho cô ăn trước nha.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây