Ân Ngọc Dao quấn chặt lấy áo khoác quân đội, cũng đi xuống theo.
Nhiệt độ buổi sáng và buổi tối ở Đông Bắc chênh lệch rất lớn, hiện tại hai người lại còn đang ở vùng ngoại ô, gió bắc thổi vù vù, Bùi Vân Thánh thấy Ân Ngọc Dao cũng xuống xe, vội vàng bảo cô đi vào trong xe tránh gió.
“Anh dạy cho tôi nhiều kiến thức lý luận như thế, hôm nay tôi cũng xem xem anh sẽ thực hành như thế nào.” Ân Ngọc Dao kéo khăn quàng cổ lên cao, bởi vì gió rít quá lớn, cô cũng phải gân cổ lên lớn tiếng nói: “Với lại hiện tại trời cũng đã tối rồi, tôi đi ra cầm đèn pin cho anh, cũng không thể để anh một tay cầm đèn pin một tay sửa xe được đúng không.”
Bùi Vân Thánh biết Ân Ngọc Dao là một người rất có chủ kiến, cho nên cũng không khuyên nhủ nữa, nhanh chóng lấy đèn pin đưa cho cô, anh thì thay bao tay len trong thùng dụng cụ, mở nắp động cơ ra kiểm tra hộp số đổi tốc độ.
Đông Bắc trời tối rất nhanh, chỉ vài phút ngắn ngủi, trời đã hoàn toàn tối đen, vùng dã ngoại trống trải chỉ còn lại một chùm sáng do đèn pin phát ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây