Ân Ngọc Dao bật cười thành tiếng, cô không ngờ Bùi Vân Thánh lại dám nói thẳng như thế. Nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc nói mấy chuyện này, cô không nói tiếp mà lại dời sang đề tài khác: “Không phải anh nói là còn phải đến bộ đội lãnh chăn sao? Chúng ta mau đi đi, hiện tại trời tối rất sớm, nếu chậm trễ quá nhiều thời gian thì trời sẽ tối mất.”
Trong lòng Bùi Vân Thánh âm thầm thở dài, nhưng anh cũng hiểu biết tính cách của Ân Ngọc Dao, cho nên cũng không dây dưa về đề tài này nữa, dẫn theo Ân Ngọc Dao rời khỏi ga xe lửa.
Chỗ bộ đội thành phố đóng quân và đường về nông trường vừa lúc trái ngược nhau, phải mất thêm nửa tiếng đồng hồ đi đường. Bùi Vân Thánh đến bộ đội, đầu tiên là đến hậu cần lãnh chăn, trước khi đi lại nhớ Ân Ngọc Dao nói mì sợi cán bằng tay trong nhà ăn ngon hơn mì sợi mua bên ngoài, lại đi đến nhà ăn.
Hôm nay trong nhà ăn không có mì sợi làm sẵn, nhưng mà có màn thầu mới vừa hấp ra nồi còn nóng hổi, Bùi Vân Thánh mua một làn mười cái, lại thêm một bình sa tế.
Ân Ngọc Dao ở trong xe chờ, thấy Bùi Vân Thánh khiêng hai cái chăn trên lưng, trong lòng ngực còn ôm một đống đồ đi ra thì cũng giật mình hoảng sợ, vội vàng chạy ra cầm lấy mấy thứ trong lòng ngực anh hỏi: “Sao anh mua nhiều đồ như thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây