Ân Ngọc Lỗi lúc thì nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Thánh, lúc lại quay sang nhìn Yến Minh Hi, ánh mắt sáng lấp lánh tràn ngập sùng bái. Ân Ngọc Dao duỗi tay ôm lấy bả vai của Ân Ngọc Lỗi, cúi đầu nhìn cậu bé: “Có đẹp không?”
Ân Ngọc Lỗi liều mạng gật đầu, cố gắng suy nghĩ ngôn từ để nói: “Chị ơi, em cảm thấy anh Bùi với an Yến trông quá trời ngầu, quá trời oai luôn, giống như tướng quân trong truyện tranh vậy.”
Vương Hiểu Tuệ ở bên cạnh còn bổ sung thêm một câu: “Còn đẹp hơn truyện tranh trong truyện tranh nữa!”
Ân Ngọc Dao bị hai đứa nhỏ chọc cười, cố kiên nhẫn ở đó nhìn nửa tiếng với bọn nhỏ, mãi đến khi Trần Thục Hoa nói đứng không nổi nữa, mọi người mới đi về phía khu người nhà của bộ đội.
Bởi vì khu nông trường khai khẩn đều thuộc về binh đoàn, cho nên khu vực người nhà của các thanh niên trí thức đã lập gia đình và khu người nhà của bộ đội ở rất gần nhau, cũng không phân chi quá rõ ràng, mấy đứa nhỏ đều đi học chung với nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây