Tuy rằng bọn họ là cha nuôi mẹ nuôi của Ân Ngọc Dao, nhưng thật ra hai vợ chồng cũng chỉ mới ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi, gương mặt vẫn còn rất trẻ. Nhìn một thanh niên chỉ nhỏ hơn mình chừng mười tuổi gọi mình là chú và dì, sao lại cứ có cảm giác còn khó chịu hơn là bị gọi là cha nuôi mẹ nuôi vậy nhỉ.
Thấy lỗ tai Bùi Vân Thánh đã đỏ rực, màu đỏ còn lan đến cổ, Vương Quốc Khánh cười ha ha vài tiếng phá vỡ sự xấu hổ: “Cậu là bạn của Ngọc Dao, cũng không cần khách sáo với chúng tôi như thế, gọi tôi là anh Vương, gọi em ấy là chị Trần là được.”
Bùi Vân Thánh cười gượng vài tiếng, nhưng mà anh vẫn không gọi bọn họ là anh chị, cứ có cảm giác anh mà gọi như thế thì sẽ chênh lệch bối phận với Ân Ngọc Dao.
Ân Ngọc Dao quen biết với Bùi Vân Thánh lâu như thế, đây là lần đầu tiên thấy anh lúng túng như thế, nhịn không được cười cong mắt. Bí thư Mã ở bên cạnh nhìn từ nãy đến giờ, trong lòng cũng bừng tỉnh hiểu ra: Trước đó đã nghe các thanh niên trí thức nói doanh trưởng Bùi và đồng chí Ân đã quen biết với nhau từ trước, luôn tiếp xúc rất thân thiết với nhau, xem ra lời đồn này cũng không giả, có lẽ hai người bọn họ cũng đã hẹn hò rồi, vừa kích động lên còn gọi cả cha mẹ mà. Chỉ là không ngờ rằng một người uy nghiêm như doanh trưởng Bùi khi gặp được người nhà của đồng chí Ân cũng giống như một nhóc ranh mới vào đời, chẳng khác gì ông ấy lúc trước.
Có doanh trưởng Bùi ở đây, bí thư Mã đương nhiên không cần đích thân đi giúp đỡ, cười hì hì nói: “Nếu đồng chí Ân và doanh trưởng Bùi đã đi ra đón, vậy tôi cũng không cần đưa mọi người sang ký túc xá nữa, ở chỗ này nếu có yêu cầu gì thì cứ đến nói với tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây