Ân Ngọc Dao phải thay quần áo, hai người đàn ông đều tự giác đi ra ngoài chờ.
Bên ngoài ánh mắt trời khá đẹp, nhiệt độ buổi sáng có lẽ rơi vào khoảng âm mười độ C, Ân Ngọc Dao dứt khoát không mặc áo khoác quân đội, chỉ mặc một cái áo bông bó sát người, bên ngoài lại khoác một cái áo bông dày, sau đó lại thêm một cái áo khoác vải nỉ, dưới chân mang giày bông đế cao.
Ân Ngọc Dao có dáng người thon thả cao gầy, mặc quần áo như thế này cũng không mập chút nào, áo khoác vải nỉ dài đến đùi, làm cho đôi chân của cô có vẻ vô cùng thon dài.
Cô cũng không đeo găng tay bông dày và mũ lông chú, Ân Ngọc Dao mở ngăn tủ lấy khăn quàng cổ lông dê màu đỏ mà cô từng mua ở Thượng Hải, lại mang lên mũ cùng mua lúc đó, trên tay lại đeo một cái bao tay da.
Ân Ngọc Dao mặc quần áo xong, Vu Yến Tú nhìn chằm chằm cô không chớp mắt: “Chị Ngọc Dao, chị mặc bộ đồ này đẹp thật đó, em cảm giác tim em đập thình thịch luôn rồi nè.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây