Ra khỏi ký túc xá, Vu Yến Tú kéo cánh tay của Ân Ngọc Dao, nói ra nguyên nhân làm cảm xúc của Thường Nhạc Ngữ mất kiểm soát: “Sáng hôm nay chị Xuân Mai đi ra ngoài, nói là đã có danh sách tiểu đội trưởng rồi, tiểu đội trưởng của bọn em là Phương Xuân Hạ, Thường Nhạc Ngữ không tin, đi ra ngoài xong quay về thì lập tức buồn bực, em đó chắc chắn là chị Xuân Mai đã nói đúng.”
Ân Ngọc Dao hiểu được, Thường Nhạc Ngữ là người rất có dã tâm, lớp trưởng chắc chắn không phải là mục tiêu của cô ta, chỉ là không ngờ đến giai đoạn tiểu đội trưởng cô ta lại thất bại, chẳng trách hôm nay cô ta thậm chí còn không muốn ra vẻ xã giao nữa.
Những chức vị lớp trưởng, tiểu đội trưởng và trung đội trưởng trong nông trường không chỉ có tác dụng trong lúc huấn luyện quốc phòng thôi, các thanh niên trí thức trong nông trường tương đương với quân nhân không có quân tịch, một khi đã xác định, sau này cho dù huấn luyện quốc phòng kết thúc, bình thường khi làm nông cũng đều sẽ được quản lý theo cấp bậc như thế này. Nói cách khác chỉ cần Phương Xuân Hạ không lên chức trung đội trưởng thì Thường Nhạc Ngữ sẽ không có cơ hội lên làm tiểu đội trưởng được.
Bọn họ đẩy cửa đi vào, Yến Minh Hi đã ăn được một nửa mì trộn mỡ cua, nghe được tiếng mở cửa thì nhanh chóng quay đầu lại kêu hai người bọn họ: “Mau ăn đi, lát nữa mì sợi dính lại với nhau sẽ không còn ngon nữa.”
Vu Yến Tú nhìn hộp cơm bày trên bàn, có chút lúng túng không biết làm sao, vội vàng quay đầu nhìn về phía Ân Ngọc Dao: “Chị Ngọc Dao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây