Ân Ngọc Dao theo bản năng lui ra sau.
“Cũng có thể không chọc vỡ nó.” Bùi Vân Thánh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Nhưng mà ngày mai cô tạm dừng huấn luyện, chờ nó được hấp thu xong lại đến.”
Ân Ngọc Dao có chút không phục nhìn anh: “Hôm nay chạy bộ cả ngày, tôi không tin hơn sáu trăm người chỉ có một mình tôi là bị nổi mụt nước dưới chân, chẳng lẽ bọn họ đều không đi huấn luyện hết sao”
“Trách nhiệm và nhiệm vụ của mỗi người đều khác nhau, bọn họ là chiến sĩ của binh đoàn, nhất định phải rèn luyện ra được tính cách kiên nghị và tinh thần chịu khổ nhọc.” Bùi Vân Thánh bất đắc dĩ nhắc nhở: “Nhưng cô lại khác, cô đến đây để sưu tầm phong tục, không phải đến để huấn luyện.”
Ân Ngọc Dao cãi lại: “Không tự mình tham gia thì làm sao có thể cộng minh được với những thanh niên trí thức trong truyện chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây