“Tiểu Thường, tôi đốt bếp lò rồi đó, khói cũng tan đi gần hết rồi.” Hai thanh niên trí thức nam từ trong phòng đi ra ngoài, tiện tay cầm một nắm tuyết từ dưới đất lên rửa sạch khói bụi trên tay, thuận miệng nói: “Than đá và củi lửa tôi cũng kéo đến chất ở đằng kia rồi, hai cái giường đất và bếp lò cũng đều đã cháy to rồi, bây giờ hết chuyện gì cần đến chúng tôi rồi đúng không? Chúng tôi còn phải nhanh chóng chạy đi ăn cơm sáng nữa.”
“Ăn đi ăn đi, chỉ là ăn cơm muộn chút thôi mà hai anh đã oán giận đến thế rồi.” Thường Nhạc Ngữ mắng một câu, sau đó lại mỉm cười nói: “Cảm ơn hai anh nhiều lắm.”
“Đúng là siêng năng thật đó.” Thẩm Xuân Mai đột nhiên lớn tiếng nói chuyện với Ân Ngọc Dao: “Đồng chí Ân, lúc cô đến đây cũng không thấy ai kia nhiệt tình mua sẵn than đá và củi lửa chất trong phòng cho cô như thế này nhỉ.”
Ân Ngọc Dao có chút khó hiểu mà nhìn cô ta, không rõ vì sao đề tài câu chuyện lại dời đến trên người mình, lập tức cúi đầu nắm chặt lấy cổ áo cười nói: “Tôi khác mà, tôi đến đây thêm phiền phức cho mọi người, nông trường sắp xếp chỗ ở cho tôi cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, tôi đã vô cùng biết ơn mọi người.”
Thẩm Xuân Mai nghe xong cũng không giận, ngược lại còn nhìn cô cười cười, lại hất cằm về phía Thường Nhạc Ngữ rồi xoay người về phòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây