Ân Ngọc Dao quay về ký túc xá, lấy cuốn sách Các thanh niên tri thức đến vùng hoang dã Phương Bắc ra xem, lật đến chương các thanh niên trí thức huấn luyện dã ngoại và diễn tập với quân đội ra cẩn thận đọc. Một năm các thanh niên trí thức ở nông trường nhiều nhất chỉ tham dự huấn luyện dã ngoại và diễn tập một lần, có đôi khi điều động đến nông trường khác có lẽ phải chờ ba bốn năm mới đến lượt bọn họ. Nếu trùng hợp gặp được dịp này, vậy vừa lúc cô sưu tầm tư liệu về bộ phận này trước, sau đó lại sáng tác sau.
Tám giờ sáng tập họp, các thanh niên trí thức cảm thấy vui vẻ giống như học sinh ở tương lai được nghỉ cuối tuần vậy, điều này có nghĩa là cô có thể ngủ nướng, không cần phải dậy sớm (tuy rằng năm mới mới vừa bắt đầu đi làm được một ngày).
Ân Ngọc Dao cũng như thế, cũng không phải là vì có thể ngủ nướng, thật sự là vì ngày hôm qua làm việc cả một ngày, hôm nay thức dậy tay đau chân cũng đau, đi nhanh thì nhức eo nhức lưng, toàn thân không có chỗ nào khoẻ hết. Hôm nay phải huấn luyện suốt một ngày, Ân Ngọc Dao không muốn đến nhà ăn, trực tiếp vào viện bảo tàng ăn hai cái bánh bao nhân thịt bò, một chén tào phớ, toàn thân đều vô cùng ấm áp mới đi ra ngoài.
Hiện tại đã bảy giờ, cửa sổ ở bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào, Ân Ngọc Dao mặc quần áo vào đi ra ngoài nhìn thoáng qua, chỉ thấy Thường Nhạc Ngữ đang chỉ huy hai thanh niên trí thức nam dọn than đá vào trong phòng kế bên.
Thấy Ân Ngọc Dao đi ra, Thường Nhạc Ngữ cười chào hỏi: “Đồng chí Ân dậy rồi sao? Cô cứ đến nhà ăn ăn cơm đi thôi, chúng tôi còn có công việc phải làm nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây