Ân Ngọc Dao cách bao tay vỗ mũ của Vu Yến Tú, cảm thán nói: “Bé con cũng chịu nhiều cực khổ quá nhỉ.”
“Em thì không sợ chịu khổ, chịu khổ mà kiếm được cơm ăn là được rồi, em chỉ lo lắng một việc.” Vu Yến Tú nhìn Ân Ngọc Dao, trong mắt mang theo vẻ ưu sầu: “Chị, chị nói coi em có còn cao lên nữa được không? Em lùn quá à, bọn họ đều hay trêu em là bé khoai tây lùn.”
Ân Ngọc Dao im lặng một lúc, lại nhìn Vu Yến Tú hỏi: “Em cao được một mét năm chưa?”
Vu Yến Tú suýt chút nữa đã bật khóc: “Hiện tại vừa đúng một mét năm luôn.”
“Chắc là vẫn còn có thể cao thêm nữa.” Ân Ngọc Dao không quá xác định nói: “Em mới mười sáu tuổi, kiểu gì cũng có thể phát triển thêm hai năm nữa, cha mẹ của em có cao không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây