“Thật ra có rất nhiều người đều hâm mộ chị.” Vu Yến Tú còn nhỏ, cũng không suy nghĩ quá nhiều: “Tuy rằng bọn họ không nói, nhưng mà em lại biết.”
Thấy Ân Ngọc Dao chỉ cười mà không nói gì, cô ấy không phục nói tiếp: “Chị không tin hả, em nói thật đó. Mọi người đều là học sinh tốt nghiệp cấp hai cấp ba, tổ dân phố nói không thể sắp xếp được công việc thì nhất định phải lên núi xuống làng. Chị cũng là học sinh tốt nghiệp cấp ba, nhưng lại có thể làm việc ở nhà xuất bản. Cho dù lần này chị đến nơi này thì cũng khác với những thanh niên trí thức khác, chị sưu tầm phong tục xong muốn đi là có thể đi bất cứ lúc nào, thanh niên trí thức thì không biết phải ở lại trên mảnh đất này bao lâu nữa.”
Ân Ngọc Dao từ tương lai đến nơi này, cô biết có rất nhiều thanh niên trí thức mang theo lòng nhiệt tình đến nơi này, cũng có rất nhiều người là bởi vì chính sách bắt buộc phải đến. Sau này có chính sách quay về thành cũng không phải đều có thể quay về, có người thật sự sẽ ở lại nơi này cả đời.
Ân Ngọc Dao nhìn cô ấy, hỏi ngược lại: “Yến Tú, em mới mười sáu tuổi, sao lại không học tiếp lên cấp ba vậy?”
“Haizz, em cũng muốn đi học lắm, nhưng mẹ em lại không đồng ý.” Gương mặt xinh đẹp của Vu Yến Tú đã không còn ý cười, có thêm chút phiền muộn và tiếc nuối, cô ấy ngồi trên giường đất, đá nhẹ đôi chân của mình, nhẹ nhàng nói: “Anh của em muốn kết hôn, người yêu của anh ấy cảm thấy nhà em quá nhiều người chật chội. Mẹ em nói trong nhà cho em ăn học đến hết cấp hai đã tốt lắm rồi, nếu như là ở trong thôn thì có người còn chưa học hết tiểu học nữa, còn nói đi học cấp ba cũng không có tác dụng gì, không chỉ lãng phí lương thực trong nhà mà cuối cùng cũng phải xuống nông thôn thôi, còn không bằng đi ngay lúc này, nhường chỗ cho anh của em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây