“Ở nơi của chúng tôi, yêu cầu toàn dân đều phải chuẩn bị chiến tranh, còn phải tham dự vào nhiệm vụ huấn luyện dã ngoại, nhiệm vụ diễn tập của bộ đội. Ở nơi này thì nhiệm vụ canh phòng biên giới và nhiệm vụ khai hoang đều quan trọng như nhau. Người ở nông trường vừa là dân cũng vừa là binh, phải phối hợp theo nhiệm vụ diễn tập của quân đội.”
Ân Ngọc Dao gật đầu nói: “Tôi biết, trong sách cũng có miêu tả cảnh thanh niên trí thứ tham gia diễn luyện quân đoàn.”
Mã Quốc Khuê nói: “Tuy rằng cô đến đây để sưu tầm phong tục, bình thường khi chúng tôi làm việc khai khẩn nông trường thì cô có thể đi khắp nơi để sưu tầm phong tục, cô có thể tùy ý đi dạo khắp nông trường. Nhưng mà chờ đến khi diễn tập, cô sẽ là một thành viên của nông trường, mọi hành động đều phải nghe theo sự chỉ huy, không được tự tiện chạy lung tung trái kỷ luật.”
Ân Ngọc Dao vô cùng nghiêm túc đứng lên: “Rõ!”
Mã Quốc Khuê hài lòng gật đầu, giọng nói cũng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều: “Vậy là tốt rồi. Cô cần phải sáng tác, cho nên nông trường đã sắp xếp riêng một căn phòng cho cô. Về chuyện ăn cơm thì cô có thể ăn cơm tập thể, chỉ cần nộp tiền và phiếu gạo giống các thanh niên trí thức là được; cô cũng có thể tự nấu, trong mỗi phòng đều có bếp lò riêng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây