Ông chú cởi áo khoác ra, cẩn thận nhét sổ vào trong túi áo trong, vừa cái nút lại vừa gọi Ân Ngọc Dao lên máy kéo: “Con ngồi đưa lưng về phía trước, ngồi ở đằng sau này nè, chú còn có thể cản gió cho con.”
Trước khi đến đây Ân Ngọc Dao cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu khổ, cho nên cũng không hề làm ra vẻ, tự bò lên trên máy kéo. Cô mặc áo lông lại còn mặc thêm áo bông, ngoài lớp áo bông còn khoác thêm áo khoác quân đội, áo khoác quân đội rất khó bẩn lại khó rách, ngồi xuống đất luôn cũng không hề đau lòng.
Ân Ngọc Dao còn cố ý chọn một cái áo khoác quân đội kiểu dài hơn, vạt áo kéo đến cổ chân, cô lên đầu máy kéo tìm chỗ ngồi xổm xuống, dùng áo khoác quân đội che kín chân. Bên trong khăn quàng cổ cô còn đeo thêm khẩu trang, cho dù có thở ra cũng sẽ không làm ướt khăn quàng cổ, Ân Ngọc Dao còn kéo khăn quàng cổ lên cao che mắt lại, không để lộ bất cứ da thịt nào ra bên ngoài.
Tay cô đeo găng tay vải bông mà mẹ nuôi chuẩn bị, chân mang giày bông lót thêm miếng độn giày bằng lông dê, có thể nói là bảo vệ kín mít từ đầu đến chân.
Máy kéo khởi động, thịch thịch thịch thịch lại lắc lư xốc nảy chạy về phía nông trường đang được khai khẩn. Ân Ngọc Dao trực tiếp chôn mặt vào đầu gối, dùng cánh tay ôm lấy, gió lạnh đều bị ngăn cách ở bên ngoài lớp áo khoác quân đội cực dày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây