“Được rồi.” Ân Ngọc Dao đang ăn cơm đột nhiên nhớ đến một sự kiện: “Mẹ nuối, chờ ăn cơm xong chúng ta lại chụp ảnh đi. Lúc con đến Thượng Hải có đi mua máy ảnh, còn mua rất nhiều cuộn phim về, chúng ta chụp vào bức ảnh đi.”
“Mua máy ảnh?” Trần Thục Hoa kinh ngạc mà mở to hai mắt, vội vàng hỏi: “Máy ảnh khó mua lắm đó, bên Thượng Hải bán bao nhiêu tiền thế?”
“Mẹ đừng nói nữa, máy ảnh hút hàng thật đó, cho dù là bên cửa hàng bách hóa lớn nhất Thượng Hải cũng hết hàng, phải đăng ký trước, một hai tháng mới có hàng hóa. Vừa lúc con gặp được một họa sĩ về hưu, ông ấy mới mua máy ảnh không đến hai năm, chưa sử dụng được bao nhiêu lần, giữ gìn rất kỹ, bán cho con với giá rẻ hơn giá thị trường hai mươi đồng.” Ân Ngọc Dao chọc cơm, nói nhỏ: “Con cũng cảm thấy có chút băn khoăn, cho nên đưa cho bọn họ thêm ít phiếu gạo và phiếu công nghiệp.”
Trần Thục Hoa gật đầu: “Cũng đúng, nếu như người ta có cách thì cũng sẽ không bán máy ảnh đi, con cũng là một đứa con gái tốt bụng.”
Ân Ngọc Dao cười hì hì nói: “Con giống mẹ nuôi đó, mẹ nuôi cũng rất tốt bụng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây