Vương Hiểu Tuệ cười đến cong eo, Trần Thục Hoa vội vàng đi qua muốn đỡ cậu bé lớn. Ai ngờ Ân Ngọc Lỗi đã tự bò dậy, phủi sạch tuyết trên người, vui vẻ nhìn Ân Ngọc Dao nói: “Chị, chị nói đúng ghê, ngã ở chỗ này không đau tí nào cả.”
Cậu bé lại quay đầu nhìn hố tuyết hình người bị cậu bé ngã lúc nãy, hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau, mắt đều tỏa ra ánh sáng hưng phấn.
Đoạn đường về nhà không đến một dặm, hai đứa nhỏ ở đằng sau liên tục bò vào trong đống tuyết, hoặc là ngã vào trong đó. Ngay từ đầu Trần Thục Hoa còn đi kéo, sau đó cũng không thèm nói nữa, để mặc cho bọn họ ngã lên ngã xuống. Dù sao thì chờ đến hành lang sẽ phủi sạch tuyết dính ở bên ngoài áo, về nhà lại đặt bên cạnh ống sưởi hong khô là được.
Buổi trưa Trần Thục Hoa làm xương hầm dưa chua, lại nấu cơm. Trên xương còn có rất nhiều thịt, trong ống cốt đều là tủy, giao hòa với vị dưa chua, vị thịt không hề ngấy mỡ chút nào, dưa chua có vị chua chua vừa miệng rất ngon.
Để ăn càng thêm ngon miệng, Trần Thục Hoa cố ý phân thành hai phần riêng, hai đứa nhỏ ăn một phần, phần của bà và Ân Ngọc Dao ăn thì lại bỏ thêm ớt cay đỏ đã nướng qua, vị cay cay lại càng kích thích vị giác hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây