Ân Ngọc Dao mang bao tay lên, giơ tay lên nhìn, ngoại trừ ngón tay cái ra, bốn ngón tay khác đều được may gộp vào nhau, tuy rằng không quá linh hoạt nhưng mà đúng là rất ấm áp.
Trần Thục Hoa lấy một cái chìa khóa, mở cửa phòng chứa đồ ở bên cạnh ra, lại kéo một chiếc xe trượt tuyết nhỏ ở bên trong ra đưa cho Vương Hiểu Tuệ nói: “Mẹ mới mượn của nhà hàng xóm, được rồi, ba đứa con cùng nhau đi chơi đi, mẹ đến cửa hàng thực phẩm phụ xem thử, trưa nay lại nấu món ngon cho mấy đứa.”
Ân Ngọc Dao đưa chìa khóa trả lại cho Trần Thục Hoa, cũng bắt chước theo Vương Hiểu Tuệ, treo dây thừng kéo xe trượt tuyết vào trong bao tây, đi theo sau Vương Hiểu Tuệ đến hồ Mãn Nguyệt.
Hồ Mãn Nguyệt có diện tích rất rộng lớn, bên hồ có một con sườn dốc to được xây dựng lên bằng tuyết. Sườn dốc được xây dựng bên bờ hồ cao chừng một mét rưỡi, vừa nhìn là biết ngay là người ta cố ý tạo thành, giữa sườn dốc có một con đường có thể kéo xe trượt tuyết đi lên, bên cạnh còn có bậc thang được xây dựng bằng tuyết.
Vương Hiểu Tuệ kéo xe trượt tuyết đi lên trên đỉnh trước, ngồi ổn định trên xe trượt tuyết của mình, một tay cầm lấy gậy gỗ làm mẫu cho Ân Ngọc Dao: “Chị, chị dùng cây gậy này đâm vào trong tuyết rồi đẩy nhẹ, xe trượt tuyết này sẽ trượt xuống ngay thôi. Lúc trượt thì nhớ kẹp cây gậy vào dưới nách, nếu xe trượt tuyết dừng lại thì lại dùng gậy đâm xuống đẩy tiếp.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây