Lý Trường Hải cạn lời: “Ông cho rằng ủy ban cách mạng là của nhà ông hả, thích đổi là đổi. Ông có muốn ly hôn thì đi mà tìm đại đội của ông, đừng có ở đấy quấy rối.”
Ân Đại Thành bị Trần Thụy đẩy ra khỏi văn phòng, còn đóng sầm cửa lại ngay trước mặt ông ta. Ông ta do dự không muốn đi, muốn đi năn nỉ thêm. Đúng lúc này, giọng nói tức giận của Trần Thụy từ bên trong vọng ra: “Chẳng trách đồng chí Ân Ngọc Dao phải dẫn theo em trai đến Đông Bắc, một phương diện là vì công việc, một phương diện khác có lẽ cũng đã đoán trước được ý đồ của Ân Đại Thành, sợ bị ông ta quấn lấy.”
Tia hi vọng cuối cùng của Ân Đại Thành cũng biến mất, ông ta cúi đầu đang định đi ra ngoài, lại nghe thấy Lý Trường Hải hừ nhẹ: “Cho dù muốn đưa Lý Thúy Như đi cải tạo lao động thì cũng phải để trong thôn và trong đại đội nhận xét bà ta cải tạo ở trong thôn không đủ tiêu chuẩn, báo cáo lên trên, ủy ban cách mạng lại mở họp quyết định lại lần nữa mới được, sao có thể để ông ta nói cái gì là được cái đó ngay chứ.”
Ân Đại Thành chớp mắt, lại có ý kiến mới.
Lý Thúy Như không có ngày nghỉ, mỗi năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày bà ta đều phải đi đào phân, mỗi người dân trong thôn đều tự giác đi làm người giám sát, nếu bà ta làm trễ một ngày hoặc là làm việc chậm chạp, bảo đảm sẽ có thể chạy đi nói với thôn trưởng ngay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây