Trần Thục Hoa ngơ ngác, bà ấy suy nghĩ một chút, không quá xác định hỏi: “Trong khoảng thời gian ngắn như thế mà cũng có thể thi được sao?”
“Con đâu có biết thi giấy phép lái xe sẽ khó khăn như thế đâu, con chỉ thuận miệng nói là nếu biết lái xe thì nói không chừng đến Đông Bắc cũng sẽ có tác dụng. Chủ nhiệm của con nghe xong cũng cảm thấy có lý, thuyết phục phó xã trưởng đặc biệt phê duyệt đồng ý cho phép con đi theo bọn họ thi thử một lần, bọn họ cũng không ngờ là con có thể thi đậu.” Ân Ngọc Dao cười đến mi mắt cong cong: “Suốt một tháng đó mỗi ngày trên cơ bản con đều ngủ không đến năm tiếng đồng hồ, may mà không uổng công.”
“Con gái của mẹ quá giỏi!” Trần Thục Hoa vui vẻ vỗ tay: “Mẹ cảm thấy không có chuyện gì là con làm không được hết.”
Ân Ngọc Dao tiếp tục nói: “Con lấy được giấy phép lái xe mà đơn vị gửi đến thì cũng đã đến tháng chạp, bà ngoại bảo con chờ sang năm lại đến, cho nên con mới đợi đến mùng bảy mới đi, còn mang theo ba rương hành lý to và xe đạp nữa. Con còn tưởng là phải vất vả dọn đồ xuống xe, kết quả đơn vị của con lại liên lạc với bên nông trường Hắc Hà, nông trường cử hai thanh niên tri thức đến trạm đón, buổi trưa lúc ăn cơm bọn họ nghe nói con có người thân ở đây thì bảo con cứ việc đi thăm, bọn họ mang theo hành lý của con về nông trường trước.
“Hắc Hà cách nơi này không quá xa, ngồi xe lửa một buổi sáng là đến, sau này con đến nhà mẹ nuôi cũng tiện hơn rất nhiều, cha mẹ có rảnh cũng sẽ đến thăm con.” Trần Thục Hoa kéo tay Ân Ngọc Dao hỏi: “Con có thể ở đây được bao lâu? Tết nhất lại còn lạnh như thế, ở đến hết tháng giêng lại được được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây