Bên ngoài trời băng thiên tuyết địa, nhiệt độ là âm hơn ba mươi độ, nhưng ống dẫn khí sưởi đường kính mười centimet cực to làm nhiệt độ trong phòng luôn bảo trì ở nhiệt độ hai mươi hai độ C. Bình thường khi ở nhà Trần Thục Hoa đều chỉ mặc quần áo lông mỏng, nếu đi mở cửa cho người ta thì phải mặc thêm áo bông dày, để tránh cho bị gió thổi lúc nóng lúc lạnh bị cảm.
Mặc áo bông vào, Trần Thục Hoa cài vạt áo trước lại, vội vã chạy ra cửa, tiện tay mở cửa ra.
Bóng đèn ở hành lang rất mờ, ánh đèn nhá nhem bao phủ lấy một lớn một nhỏ đứng ngoài cửa. Bọn họ đội nón che trán, khăn quàng cổ lại chặn hơn phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy.
Trần Thục Hoa hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc không dám tin vào hai mắt của mình, che miệng lại suýt chút nữa đã bật khóc: “Là Ngọc Dao và Ngọc Lỗi sao?”
“Hì hì, mẹ nuôi, mẹ nhận ra con hả?” Mặc dù miệng của Ân Ngọc Lỗi bị khăn quàng cổ cực dày che đậy nhưng cũng có thể nghe được tiếng cười nghịch ngợm của cậu bé.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây