Còn hơn một tiếng nữa xe lửa mới đến trạm, Phùng Hỉ Lai và Chu Hạo tháo mấy cái rương cột trên xe đạp xuống, để tránh cho lát nữa khi lên xe ba cái rương chồng lên nhau quá nặng, bọn họ khiêng không nổi.
Ân Ngọc Dao nhìn đống hành lý và xe đạp của cô lại có chút phát sầu, lúc đi ngồi giường nằm thì còn đỡ. Nhưng mà cô không ngờ rằng muốn đến Hắc Hà còn phải ngồi xe lửa, cũng không biết ngồi ghế ngồi cứng có cho phép mang theo nhiều đồ đạc như thế lên xe hay không.
Ân Ngọc Dao chỉ vào xe và hành lý của mình, hỏi người bán vé: “Lát nữa bọn họ có thể dọn mấy thứ này lên xe không?”
“Bình thường thì đương nhiên không thể mang lên rồi, nhưng mà hiện tại thì không thành vấn đề.” Người bán vé nói: “Tết nhất ai rảnh rỗi đi xe lửa làm gì chứ, các cô cứ việc mang lên, trong xe lửa toàn là ghế trống thôi.”
Ân Ngọc Dao nghe thế lập tức yên tâm, xốc nhẹ ba cái rương, kéo cái rương nhẹ nhất sang bên cạnh mở ra, lấy một túi chocolate ra bỏ vào trong túi, lại lấy mười viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, cho Chu Hạo và Phùng Hỉ Lai mỗi người năm viên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây