“Buồn thì đã không còn buồn nữa, nhưng mà mỗi lần ăn tết bà đều sẽ cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ.” Bà ngoại Hàn im lặng một lúc, sau đó mới khẽ nói nhỏ trong bóng đêm: “Ngọc Dao, chuyện bà hối hận nhất chính là không lựa chọn cho mẹ con một cuộc hôn nhân tốt, chọn phải một tên lòng lang dạ sói. Con cũng lớn rồi, kiếm người yêu cũng là chuyện sớm muộn, nhất là khi con đến Đông Bắc, bà nghe nói bên đó có rất nhiều thanh niên trí thức, cũng có nhiều quân nhân, khó tránh khỏi sẽ có người thích hợp. Dao Nhi à, con nghe lời bà ngoại nói, nếu con có thích đứa con trai nào thì cũng đừng đồng ý một cách quá dễ dàng, phải quan sát nhiều hơn, hiểu biết tường tận về người này, xác định người kia thật sự đáng tin rồi thì con lại nói với mẹ nuôi của con. Mẹ nuôi và cha nuôi của con là người có văn hóa, ánh mắt cũng sắc bén hơn bà ngoại, cũng có thể quyết định chuyện hôn nhân này giúp con. Có bọn họ, bà cũng yên tâm hơn.”
Ân Ngọc Dao lên tiếng: “Bà ngoại cứ yên tâm, con nhớ mà.”
***
Ở thời đại này, ăn tết là ngày lễ mà người lớn trẻ nhỏ đều thích. Không chỉ mỗi ngày đều có thể ngửi được mùi thịt mà còn có thể ăn no, chuyện quan trọng nhất chính là cả gia đình đều đoàn viên, căn nhà nhỏ vô cùng náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều không khống chế được mà nở nụ cười.
Những ngày tháng càng vui vẻ thì lại sẽ trôi qua càng nhanh, mới chớp mắt đã đến mùng năm ăn sủi cảo, Ân Ngọc Dao dẫn theo Ân Ngọc Lỗi về nà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây