Ân Ngọc Dao lại rót đầy cho Tiểu Trương, lúc này mới thong thả ung dung giải thích cho chính mình: “Anh đừng có thấy tôi chỉ học trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết trong khoảng thời gian này tôi học tập vất vả như thế nào đâu.”
Cô đưa sách giáo khoa huấn luyện, sổ ghi chú, sổ tay ghi chép mà Bùi Vân Thánh cho cô mượn ra đưa cho Tiểu Trương: “Mấy ngày đó trên cơ bản tôi đều chỉ ngủ năm tiếng đồng hồ, nằm mơ cũng đang học bài.”
Tiểu Trương mở sách giáo khoa ra xem, thấy bên trong được gạch rất nhiều trọng điểm, lại xem những kiến thức trọng tâm và những điểm cần lưu ý trong bài thi, nhịn không được kinh ngạc cảm thán: “Chủ nhiệm của chúng ta thi xong sách vẫn còn như mới, cô tổng kết bao nhiêu thứ vậy?”
“Đây đều là tinh hoa đó.” Ân Ngọc Dao đưa sách và sổ ghi chép của mình cho Tiểu Trương nói: “Tôi tặng cho anh bí tích thi bằng lái xe của tôi đó, chờ lần tới khi anh đi thi thì có lẽ sẽ cần dùng đến. Cái này là bạn của tôi cho tôi mượn, sau này tôi còn phải gửi trả nữa.”
Tiểu Trương ôm sổ ghi chép và sách giáo khoa vào lòng, coi nó như trân bảo, vô cùng vui vẻ nói: “Có bí tịch mà cô tổng kết, tôi chắc chắn có thể thi đậu một cách dễ dàng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây