“Bánh nướng mè.” Ân Ngọc Dao cầm một cái đưa cho Ân Ngọc Lỗi, cô cũng cầm lấy một cái cắn một miếng.
Bà ngoại Hàn vừa cắn vừa dừng một cái tay khác hứng hạt mè rơi xuống, chờ bánh vào miệng, bà ngoại Hàn nhai nửa ngày trời suy nghĩ một lúc mới nói: “Bà không có văn hóa, cũng không biết phải miêu tả thế nào nữa, chỉ cảm thấy ăn ngon quá, vừa giòn lại còn tươi nữa. Dao à, mấy tháng qua bà đi theo con đã ăn hết mấy món ngon mà bà chưa từng được ăn, cuộc đời này như thế là đủ rồi.”
Ân Ngọc Dao vừa gặm bánh nướng mè vừa nói: “Bây giờ mới đã là gì chứ, sau này sẽ càng có nhiều món ngon hơn nữa, đúng không Ngọc Lỗi?”
Ân Ngọc Lỗi ngước gương mặt nhỏ đã trở nên tròn vo lên, gật đầu thật mạnh nói: “Chị nói đúng.”
Ăn sáng xong, Ân Ngọc Dao lấy ra một cái bình đồ hộp đã rửa sạch phơi khô, múc một hộp cháo bát bảo, lại bỏ thêm hộp sữa bột vào trong túi, chuẩn bị đi tìm Trần Thụy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây