“Đi Đông Bắc?” Bà ngoại Hàn mở to hai mắt hỏi: “Đang yên đang lành sao lại phải đi Đông Bắc.”
Ân Ngọc Lỗi đang ở bên cạnh ăn điểm tâm nghe thế cũng khựng lại, cậu bé vội vàng buông điểm tâm đã ăn được một nửa xuống, chạy đến túm chặt lấy cánh tay của Ân Ngọc Dao, mím chặt môi, nước mắt như sắp trào ra đến nơi.
Ân Ngọc Dao một tay nắm lấy tay Ân Ngọc Lỗi, tay còn lại ôm Ân Ngọc Lỗi vào trong lòng, vừa trấn an sờ đầu của cậu bé vừa nói: “Tòa soạn đã giao cho con nhiệm vụ cải biên cuốn sách Các thanh niên tri thức đến vùng hoang dã Phương Bắc thành truyện tranh cho con. Lãnh đạo bên trên cực kỳ coi trọng công việc cải biên quyển sách này thành truyện tranh, đã hạ văn bản chỉ đích danh yêu cầu nó phải trở thành một trong những quyển sách trọng điểm phải được cải biên. Nếu con đã nhận nhiệm vụ này thì nhất định phải hoàn thành thật tốt mới được. Cho nên con cần phải đến Đông Bắc để sưu tầm phong tục, muốn sáng tác thì phải đi qua bên đó khảo sát thực địa, đi trải nghiệm cuộc sống, cố gắng sáng tác một tác phẩm truyện truyện làm cho quần chúng nhân dân đều hài lòng.”
Bà ngoại Hàn im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Con sẽ đi bao lâu.”
“Hai năm.” Ân Ngọc Dao cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay cô của Ân Ngọc Lỗi căng chặt, lập tức nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, lại tiếp tục nói với bà ngoại Hàn: “Thời gian thật sự khá dài, cho nên con dự tính sẽ dẫn Ngọc Lỗi theo cùng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây