“Nếu cô ở đó thời gian dài thì đúng là phải mua nhiều hơn mới được.” Bùi Vân Thánh suy nghĩ một chút nói: “Nếu cô đi qua đó xài hết phim rồi thì có thể viết thư cho tôi, tôi mua giúp cô.”
Ân Ngọc Dao hơi giật mình ngơ ra, sau đó mỉm cười: “Cảm ơn anh, chỗ tôi đi đúng là chưa chắc sẽ có người bán cuộn phim. Thế này đi, tôi mời anh đi ăn cơm, cảm ơn anh trước.”
Bùi Vân Thánh hơi cong môi, đảo mắt nhìn thoáng qua cô nói: “Cô thích mới người khác ăn cơm thật đó, lúc ở trên xe lửa đã mời tôi ăn cơm, đến Thượng Hải vẫn cứ mời tôi ăn nữa.”
“Anh giúp tôi mà, tôi đương nhiên phải mời anh ăn cơm rồi.” Ân Ngọc Dao nghiêm túc nói: “Tuy rằng một bữa cơm không thể bằng nhân tình mà tôi thiếu, nhưng ít nhất có thể thể hiện ra lòng biết ơn của tôi.”
Ân Ngọc Dao suy nghĩ một chút, bổ sung nói: “Nếu như tôi nợ anh quá nhiều, chờ sau này có cơ hội, tôi lại có thể mời anh thêm vài bữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây