Lưu Kiến Quốc nhìn Triệu Tuyết Mai đang gắp mấy hạt cơm ăn ở đối diện mình, thuận miệng hỏi: “Cô ăn ít như thế có no không vậy?”
Ánh mắt của Triệu Tuyết Mai nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay của anh ta, cười dịu dàng: “Tôi ăn rất ít, với lại béo lên cũng sẽ rất xấu.”
Lưu Kiến Quốc nhìn thoáng qua dáng người cô ta, đánh giá: “Cô không béo mà.”
Triệu Tuyết Mai cười càng vui vẻ, cúi đầu ăn rau trong đĩa.
Ân Ngọc Dao hoàn toàn không để ý đến hai người kia, đi đến cửa sổ múc cơm, cô nhìn thoáng qua đã nhìn thấy cá hố kho, ở cửa hàng quốc doanh ở huyện thành, món này ít nhất cũng phải năm sáu hào, vậy mà ở nơi này chỉ có ba hào mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây