Ân Ngọc Dao về nhà nghỉ, đi vào phòng vệ sinh trước, cất sổ tay của Trần Lượng Nhiên vào trong viện bảo tàng, nơi này người nhiều mắt tạp, chờ đến khi về nhà hoặc là sau này đến Đông Bắc có nhiều thời gian rồi, còn có thể từ từ xem.
Hôm sau Ân Ngọc Dao và Trương Ngọc Hà đều dậy rất sớm, lúc hai người người đi xuống dưới lầu ăn sáng thì trong nhà ăn đã có không ít người, trên cơ bản những hoạ sĩ từ khắp các nơi trong cả nước đến tham dự hội giao lưu huấn luyện cho tác giả truyện tranh, có rất nhiều tác giả sáng tác truyện tranh đều là dân bản địa Thượng Hải, bọn họ chỉ cần đến hội trường là được.
Bàn ăn trong nhà ăn đều là bàn dài, mọi người bưng đồ ăn đến rồi chào hỏi lẫn nhau, hỏi thăm tên họ đối phương. Có người là hoạ sĩ nổi tiếng mọi người nghe nhiều nên thuộc, vừa báo tên đã làm cho tất cả mọi người kinh ngạc hô to, sau đó chạy đến bắt tay; có người lại chẳng có bất cứ danh tiếng gì giống như Ân Ngọc Dao, nhưng cũng sẽ được chào hỏi thân thiện.
Sáng nay Ân Ngọc Dao mua bánh bao chiên và sữa đậu nành làm bữa sáng, bốn cái bánh bao một hào hai xu, vỏ bánh xốp giong, cắn một cái bên trong toàn là nước thịt, mới sáng sớm đã tràn đầy năng lượng rồi.
Cũng không biết có phải vì cô đã sống ở niên đại này quá lâu rồi hay không, cho dù mỗi ngày Ân Ngọc Dao và em trai đều không thiếu thịt ăn, nhưng khi ăn được loại bánh bao chảy nước thịt này vẫn sẽ cảm giác được vô cùng hạnh phúc. Trương Ngọc Hà ở bên cạnh lại có lượng cơm ăn lớn hơn, ngoại trừ bánh bao ra, chị ấy còn ăn thêm một chén mì chay, vừa ăn vừa nói nhỏ với Ân Ngọc Dao: “Thượng Hải tốt thật đó, lương thực tinh thích ăn thì ăn, lại còn rẻ hơn chỗ của dì nữa, với lại đi công tác còn có tiền trợ cấp, không chỉ ăn ngon mà còn không tốn quá nhiều tiền.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây