Ân Ngọc Dao lại quan sát người này một chút, cao chừng một mét bảy, cơ thể cũng không quá cường tráng, thậm chí trông còn có chút gầy yếu. Nếu như anh ấy đánh nhau với cô, chắc chắn sẽ không phải đối thủ của cô.
Người đàn ông thấy Ân Ngọc Dao không từ chối ngay chỉ vào một con hẻm vắng người ở bên cạnh rồi đi ở đằng trước dẫn đường.
Ân Ngọc Dao hơi đứng lại tại chỗ một phút, sau đó mới chậm rãi đi qua.
“Nhà ông có máy ảnh thật à?” Ân Ngọc Dao thấy xung quanh không có ai, cũng không né tránh nữa, trực tiếp dứt khoát hỏi thẳng: “Tôi biết sử dụng máy ảnh, anh đừng có lấy máy hư ra để lừa tôi.”
Người đàn ông nghe thế chỉ thiếu điều chỉ tay lên trời thề: “Tôi có thật mà, còn mới cóng luôn, đó là cục cưng của cha tôi đó, luôn được ông ấy cẩn thận cất đi. Nếu không phải gia đình tôi cần dùng tiền cấp thì ông ấy cũng không đồng ý lấy ra bán đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây