Ân Ngọc Dao lại đi quan sát mấy cửa sổ ở bên cạnh, đáng tiếc chúng nó cũng không thông đến những kho hàng khác, ý định muốn thông qua viện bảo tàng để tìm kiếm hết trạm thu mua phế phẩm coi như là thất bại.
Cô quay về phòng nghỉ dành cho công nhân tắm rửa sạch sẽ, lại thay quần áo sạch sẽ, Ân Ngọc Dao cầm bốn xâu đường hồ lô lại xuất hiện ở trong một góc hẻm nhỏ.
Cô cầm lấy một xâu kẹo hồ lô vừa ăn vừa ngân nga làn điệu gì đó vòng ra phía trước, gõ cửa phòng làm việc của trạm thu mua phế phẩm, sau đó mỉm cười lú đầu vào nói: “Chị gái, đã lâu không gặp.”
Chị gái dệt áo lông thấy thế vội vàng buông công việc trong tay xuống, mỉm cười nói: “Tôi mới vừa nhắc đến cô xong, sao bây giờ cô mới đến?”
Ân Ngọc Dao cười hắc hắc, chia ba xâu kẹo hồ lô cho ba người bọn họ, ậm ừ không rõ mà nói: “Đi làm vừa bận lại vừa mệt, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, tôi mới có rảnh đi ra ngoài.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây