Lần này Ân Ngọc Dao đi công tác cũng không thể tùy ý gửi Ân Ngọc Lỗi ở nhà mẹ nuôi rồi bỏ đi như lần trước được nữa. Cho dù Ân Ngọc Lỗi đã cam đoan cậu bé ở nhà sẽ không có vấn đề gì thì Ân Ngọc Dao vẫn cầm theo hai hộp đồ hộp và một miếng thịt heo đầy mỡ nặng chừng tam cân đến nhà cậu đón bà ngoại đến, nhờ bà ấy chăm sóc Ân Ngọc Lỗi vài hôm
Hai người cậu thấy mỗi lần Ân Ngọc Dao đến đều tặng quà cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, biết có nói thế nào cũng không có tác dụng, cho nên hai người cậu đặt hết toàn bộ tấm lòng của mình vào đống quà đáp lễ, bỏ cải trắng, bí đỏ, củ cải nhà bọn họ mới thu hoạch vào, lại còn giết một con gà cho Ân Ngọc Dao nữa.
Ân Ngọc Dao dở khóc dở cười, lúc trước cô và Ân Ngọc Lỗi mới vừa ăn xong mấy con gà mang từ trong thôn lên, hơn nữa đất trồng rau trong sân sau của viện bảo tàng của cô còn nuôi không ít. Nhưng mà mấy thứ trong viện bảo tàng lại không thể nói rõ, chỉ có thể giải thích là cô ở huyện thành mua gà rất tiện, nhưng mà hai người cậu lại không nghe, đây là quà đáp lễ tốt nhất mà bọn họ có thể lấy ra, dù sao cũng không thể để cháu ngoại chịu thiệt thòi được.
Ân Ngọc Dao chỉ có thể nhận lấy tấm lòng của hai người cậu, chở bà ngoại về huyện thành.
Tuy rằng lúc trước khi mẹ nuôi đi đã từng bảo Ân Ngọc Dao và Ân Ngọc Lỗi đến nhà của bà ấy ở, nhưng hai chị em thương lượng xong vẫn cứ quyết định ở lại trong căn nhà này. Ân Ngọc Dao cảm thấy ở nơi này sẽ tiện hơn một chút, mà Ân Ngọc Lỗi thì nghe chị nói một khoảng thời gian cô cũng sẽ dẫn cậu bé rời khỏi nơi này, rất lưu luyến căn nhà đầu tiên của mình và chị, muốn giữ lại thêm một ít ký ức về căn nhà nhỏ này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây