Ân Ngọc Dao nửa ôm nửa đẩy đưa hai đứa nhỏ vào phòng, cả hai nắm tay nhau ngồi trên ghế sofa rưng rưng nước mắt nhìn nhau, Vương Quốc Khánh ngồi trên ghế sofa ở đối diện nhìn cảnh này, cũng không biết quyết định của ông ấy là đúng hay là sao nữa.
Ân Ngọc Dao pha một bình trà đến, mới vừa rót mấy ly đã nghe Ân Ngọc Lỗi nói với Vương Hiểu Tuệ: “Chị chuẩn bị cho em mấy cái tay nải to đó, còn có búp bê nữa.”
Trần Thục Hoa nghe thế ngẩng đầu nhìn về phía Ân Ngọc Dao, lo lắng hỏi: “Con có tiêu xài phung phí không đó.”
“Con còn dự định chờ đến thứ sáu mới đưa cho cha mẹ, để mẹ khỏi lèm bèm con.” Ân Ngọc Dao đè đầu Ân Ngọc Lỗi, buồn cười mà nói: “Em khóc mà còn không quên tìm hiểu tình hình kẻ địch à, đến cả búp bê chị đặt trên giường mà cũng nhìn thấy được.”
Ân Ngọc Lỗi khóc đến nấc lên: “Cho Hiểu Tuệ, em để ý.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây