Mũ bông, găng tay bông dày, chỉ cần nơi này có thì một người đều có một bộ.
Ân Ngọc Dao nhìn lên tường thấy áo bông quần bông vải hoa rất được ưa chuộng ở thời điểm hiện tại đang treo trên đó, chúng nó đều dùng vải nhung Tân Cương chính hiệu, có dày có mỏng. Loại quần áo này chỉ cần người hơi đen một chút mặc vào chỉ có một chữ duy nhất để đánh giá chính là “quê mùa”, nhưng mà nếu để bé con vừa trắng trẻo mặt lại vừa tròn như Vương Hiểu Tuệ mặc vào, bảo đảm sẽ đáng yêu chết luôn.
Ân Ngọc Dao chọn một bộ dày, lại chọn một bộ mỏng, kích cỡ đều hơi lớn, ít nhất có thể mặc được hai năm.
Ân Ngọc Dao dọn mấy thứ này ra khỏi viện bảo tàng, tuy rằng không có bao nhiêu thứ, nhưng bởi vì toàn là đồ dày cho nên cực kỳ nặng.
Chọn xong quần áo rồi, Ân Ngọc Dao lại vào viện bảo tàng, lần này cô chọn cho Vương Hiểu Tuệ một con búp bê nhựa, thời đại này cũng chỉ có những thành phố lớn như Thượng Hải Bắc Kinh mới có bán búp bê này. Trước khi đi ra ngoài, cô lại cầm thêm hai con ếch xanh nhỏ, lần trước khi cô đến cửa hàng trên thành phố nhìn thấy trên kệ hàng có bày thứ này, lúc đó cô còn nghĩ chờ quay về sẽ lấy ra cho Ân Ngọc Lỗi và Vương Hiểu Tuệ mỗi đứa một con, kết quả lại quên mất, hiện tại vừa lúc lấy ra cho hai đứa nhỏ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây