“Mỗi tháng cha nuôi cho mẹ của cha tiền dưỡng lão, ngày lễ ngày tết tặng quà là để chặn họng bà con hàng xóm, càng có thể tránh cho bà ta lôi vấn đề bất hiếu ra để kiếm chuyện. Tuy rằng con và Ân Đại Thành đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi, nhưng con biết hiện tại ông ta sống rất thảm, tương lai ông ta sẽ lại càng thảm hơn nữa. Chờ năm rộng tháng dài, sự đáng thương của Ân Đại Thành sẽ làm mọi người dần quên mất những chuyện đáng ghét mà ông ta từng làm. Nếu một ngày nào đó ông ta thật sự không có cơm ăn hoặc không có tiền trị bệnh, vậy thì ánh mắt của mọi người đều sẽ đổ dồn về phía con, bọn họ sẽ xì xào bàn tán về con, sẽ dùng đạo đức để bắt ép con, thậm chí còn buộc con phải giúp đỡ ông ta.”
“Thật ra lúc mới tốt nghiệp thì con đã có ý định muốn đến Đông Bắc giúp đỡ xây dựng rồi, nhưng mà lúc đó không có tuyển người ở chỗ chúng ta, con lại còn tìm được công việc ở nhà xuất bản, hơn nữa còn làm việc khá yên ổn.”
Ân Ngọc Dao dựa lưng vào ghế, nhìn ánh trăng trên bầu trời nhẹ nhàng nói: “Con cho bản thân mình một năm, trong vòng một năm này còn phải xuất bản ít nhất mười tác phẩm, như thế thì con cũng có được một danh tiếng. Sau đó cho dù con dẫn theo Ngọc Lỗi đổi một nhà xuất bản khác, hoặc là mượn cơ hội này dọn đến tỉnh thành sống thì cũng có thể thoát khỏi Ân Đại Thành.
“Huyện thành vẫn cách nông thôn quá gần, con và Ngọc Lỗi nhất định phải rời khỏi nơi này.”
*
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây