Lúc này hai đứa nhỏ mới yên tâm, mỗi đứa cầm lấy một cái bánh trung thu, cũng bắt chước người lớn ngẩng đầu nhìn không trung sáng tỏ.
Ân Ngọc Dao và cha mẹ nuôi vừa ăn trái cây vừa uống rượu ngọt trò chuyện, hai đứa nhỏ ở bên ngoài chơi chán lại chạy đến phòng sách tìm truyện tranh leo lên giường xem.
Chờ đến khi uống sắp hết một bình rượu rồi, Vương Quốc Khánh nương theo chút men say, thò tay vào túi lấy lá thư kêu gọi mà ông ấy đã cất giữ mấy ngày nay.
Tửu lượng của Trần Thục Hoa cũng bình thường thôi, tác dụng chậm của rượu vang đỏ lại khá bình thường, gió thu thổi qua làm bà ấy đã say tám phần. Thấy chồng lấy một tờ giấy ra, bà ấy cố gắng mở to mắt, nhưng mà ngọn đèn điện dưới hành lang chỉ có thể nhìn thấy rõ trái cây trên bàn, muốn xem rõ hàng chữ hán bé xíu này thì có hơi làm khó bà ấy rồi.
“Đây là cái gì thế?” Trần Thục Hoa chống cánh tay lên bàn, ngước mặt lên hỏi ông ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây