Bà cụ lẩm bẩm nói: “Sao mẹ lại cảm thấy con đang nói dối thế? Nhà máy còn sẽ quản lý đến chuyện nhà công nhân sinh con sao?”
“Mẹ không tin thì chúng ta trực tiếp đi hỏi đi, sẵn tiện con đi từ chức luôn, tối nay con đi về với mẹ.” Vương Quốc Khánh giả vờ muốn kéo bà cụ đi vào nhà máy, còn không quên quay đầu dặn dò hai vợ chồng em trai mình: “Hai đứa em đi về dọn dẹp đồ đạc của mình trước đi, tối nay anh với mẹ về ngay.”
Bà cụ Vương sợ hãi nhanh chóng tránh thoát khỏi cánh tay của Vương Quốc Khánh, tức muốn hộc máu mà nói: “Được rồi được rồi, mẹ không nhúng tay vào việc sinh con của hai đứa nữa, được chưa.”
Vương Quốc Khánh có chút tiếc nuối buông tay ra: “Thật ra con cũng muốn về nhà lắm, về nhà làm ruộng cũng khá ổn mà, tuy rằng một năm không dư dả được bao nhiêu tiền, nhưng mà mỗi ngày mẹ đều có thể nhìn thấy con, đúng không? Nếu không quanh năm suốt tháng con cũng không có bao nhiêu thời gian về thăm mẹ, làm mẹ vất vả phải chạy tới thăm con, con cũng không nỡ.”
Ân Ngọc Dao kéo Ân Ngọc Lỗi ngồi ở một góc, cố gắng nhịn cười, cô không ngờ cha nuôi của cô lại cao tay đến thế, cứ nói theo ý của bà cụ, lại toàn nói ra những lời có hiếu, nhưng cố tình lại làm bà cụ nghẹn họng khó chịu muốn chết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây