Ân Ngọc Dao không muốn xách theo quá nhiều cua đến nhà mẹ nuôi nên tranh thủ hiện tại có rảnh, lập tức xách theo cua đến ủy ban cách mạng tặng cho Lý Trường Hải và Trần Thụy.
Lý Trường Hải đương nhiên là từ chối không chịu nhận, Ân Ngọc Dao cười nói: “Nếu mấy con cua này là do tôi bỏ tiền mua thì tôi chắc chắn sẽ không mang đến tặng cho ông, đây là nhà hàng xóm của tôi tự quăng lưới vớt lên, có một sọt to lắm. Hai chị em chúng tôi dọn đến huyện thành sống, ông và đồng chí Trần Thụy giúp chúng tôi rất nhiều, chúng tôi cũng không có thứ gì tốt, mấy con cua này coi như là đặc sản quê nhà, tôi cũng không mang đến quá nhiều, mỗi người chỉ có sáu con, coi như là tấm lòng của tôi.”
Thấy Lý Trường Hải hơi thả lỏng mày ra, Ân Ngọc Dao lập tức nói thêm một câu; “Nếu ông từ chối, lần sau có chuyện gì tôi cũng không dám đến phiền ông nữa.”
“Được rồi, vậy cảm ơn cua của cô.” Lý Trường Hải cầm lấy một cái túi lưới trong tay cô, lại ra hiệu cho Trần Thụy cầm lấy túi lưới còn lại, còn không quên dặn dò Trần Thụy: “Bình thường cậu cũng chăm đi dạo thêm một chút, nếu như gia đình đồng chí Ân có chuyện gì, cậu biết được cũng nhớ giúp đỡ nhiều hơn.”
Trần Thụy lập tức nói: “Đương nhiên rồi, chỉ có điều tôi là nam, đến nhà cô ấy cũng không tiện lắm. Chờ một khoảng thời gian nữa, vợ tôi đỡ nôn nghén rồi, tôi sẽ bảo vợ và mẹ tôi thường xuyên đi qua đó xem thử.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây