Ân Ngọc Dao cười noi: “Hai cái bánh tặng cho nhà thôn trưởng thì anh cứ âm thầm đưa đi giúp tôi là được, còn phần tặng cho nhà anh thì cứ việc nói thoải mái.”
Thái Ái Quốc ngầm hiểu, chào tạm biệt Ân Ngọc Dao xong lập tức đạp xe đạp đi về.
Tiễn Thái Ái Quốc đi, Ân Ngọc Dao nhìn một sọt cua lớn trong lòng vô cùng vui vẻ. Trong viện bảo tàng của cô có không ít cá tôm cua, nhưng cua thì đều là cua biển mai thoi, cua biển mai thoi thịt nhiều tươi ngon, nhưng gạch cua lại là một món ngon khác, hai món này món nào cô cũng thích hết.
Huống chi bình thường khi ăn cua ăn tôm, cô cũng chỉ có thể tranh thủ lúc Ân Ngọc Lỗi đi học, cô tự hấp một hai con ăn một lần đỡ thèm, không dám chia sẻ với người ngoài. Nhưng mấy con cua lần này lại khác, chúng nó đều có lai lịch nguồn gốc rõ ràng, cô có thể thoải mái hào phóng lấy ra cho tất cả mọi người nếm thử.
***
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây