Ân Ngọc Dao hiểu ý mỉm cười: “Không phải tối nào chị cũng đọc cho em nghe sao?”
“Nhưng mà Lỗi Nhi muốn tự đọc cơ.” Ân Ngọc Lỗi nũng nịu nói, sau đó dùng ánh mắt to tròn nhìn về phía Ân Ngọc Dao, năn nỉ: “Chị ơi, cho em đi đi mà!”
“Ui cha ui cha, được rồi được rồi, đi học đi học!” Ân Ngọc Dao lập tức mềm lòng đồng ý, nếu không phải tay cô dính đầy nước canh, có lẽ cô sẽ nhịn không được mà ôm lấy trái tim nhỏ của mình.
Thật sự không phải cô chiều cậu quá, chủ yếu là vẻ mặt này của Lỗi Nhi thật sự quá đáng yêu.
***
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây