Bé con bé xíu đi đến bên cạnh chị, duỗi tay ôm lấy eo của cô, ngẩng đầu nhìn cô, giọng mềm mại nói: “Có đôi khi em nằm mơ thấy mình lại nằm trên giường đất ở phòng phía tây, mẹ kế đứng dưới cửa sổ mắng em, còn không cho em ăn cơm, em sợ hãi nhanh chóng tỉnh lại. Chờ tỉnh lại nhìn thấy căn phòng tối om, em cũng không biết cảnh trong mơ là thật hay là hiện tại mới là thật nữa.
Ân Ngọc Dao ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Ân Ngọc Lỗi, trong lòng thầm mắng Lý Thúy Như không phải người, Ân Ngọc Lỗi còn nhỏ như thế mà đã để lại bóng ma tâm lý. Nhưng mà cô cũng không lo lắng, cô còn có rất nhiều thời gian, thời gian sẽ làm phai mờ những ký ức tăm tối trong đầu Lỗi Nhi đi.
“Đương nhiên là hiện tại mới là thật rồi, chuyện của quá khứ cứ để nó qua đi đi, người xấu đã bị trừng phạt rồi, sau này Lỗi Nhi đi theo chị, mỗi ngày đều sẽ sống sung sướng. Nếu như buổi tối em sợ tối thì cứ mở đèn trong phòng vệ sinh ra, lại khép hờ cửa lại, như vậy em có giật mình tỉnh lại thì vẫn có ánh đèn vàng làm bạn với em.”
Ân Ngọc Lỗi lập tức kiên định lắc đầu: “Em không sợ, mở đèn suốt buổi tối sẽ rất tốn điện.”
“Không tốn bao nhiêu điện hết.” Ân Ngọc Dao quyết định buổi tối chờ Ân Ngọc Lỗi đi ngủ cô sẽ đến mở đèn giúp cậu bé, để tránh cho bé con nửa đêm giật mình thức dậy sẽ suy nghĩ lung tung. Cô thuận tay nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé nói: “Em còn chưa trả lời chị đâu, tối nay em muốn ăn cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây