Ân Ngọc Dao ăn sủi cảo nhìn cô ấy cười nói, ra hiệu cho cô ấy nếm thử sa tế thịt bò. Thịt bò trong chén được cắt thành miếng chừng hạt đậu nành, vị cay thì đến từ sa tế do chính cô làm, vị cay này khác hẳn với vị cay của món trứng gà chưng ớt.
Trần Thu Lệ ăn một miếng đã nhịn không được vô cùng đáng thương nhìn về phía Ân Ngọc Dao nói: “Ngọc Dao, cậu ăn sủi cảo đi, nhà cậu có lương khô ngũ cốc không? Tớ cảm thấy ăn nó với sa tế còn ngon hơn ăn sủi cảo nữa đó!”
Ân Ngọc Dao buồn cười: “Nếu để mẹ của cậu nghe được lời này, thím ấy chắc chắn sẽ đánh cậu đó. Có sủi cảo bột mì ngon như vậy lại không ăn, cứ đòi ăn lương khô. Nhưng mà không thể không nói, cậu biết ăn thật đó.”
Cô đắc ý nháy mắt với Trần Thu Lệ nói: “Cậu chờ đó.”
Ân Ngọc Dao vào phòng bếp dạo một vòng, cầm hai cái màn thầu to còn nóng hổi đi ra đặt trước mặt Trần Thu Lệ, cong khoé môi lên cười nói: “Cậu có lộc ăn thật đó, tớ cố ý hấp màn thầu để ăn kèm với sa tế này đó, cậu mau ăn đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây