Cũng giống như lần trước, Ân Ngọc Dao canh sắp đến giờ Trần Thụy tan ca, đứng ở dưới bóng cây một ngã tư đường đợi. Chờ chưa được mười phút thì Trần Thụy đã đến, anh ấy nhìn thấy Ân Ngọc Dao đứng ven đường lập tức dừng xe đạp lại chào hỏi: “Chào đồng chí Ân.”
Ân Ngọc Dao vội vàng vẫy tay gọi: “Đồng chí Trần Thụy.”
Trần Thụy đẩy xe đạp đến, lập tức thấy Ân Ngọc Dao đưa một túi lưới qua, bên trong là một lọ dưa muối: “Tôi mới mua một bình dưa leo muối chua ở tỉnh thành về, tôi nhớ anh nói chị dâu mang thai không muốn ăn gì, anh thử xem ăn dưa leo chua này có thể khai vị được hay không.”
Trần Thụy vui vẻ cầm lấy, liên tục nói cảm ơn, lại hỏi bao nhiêu tiền.
Ân Ngọc Dao cười nói: “Cái này thật sự không có bao nhiêu tiền, là do một bà cụ tự hái dưa leo trồng trong sân về ngâm, tôi trùng hợp gặp được nên mua hết. Tôi chia cho rất nhiều bạn bè, cũng chỉ để ăn kèm với cháo thôi, anh cũng đừng khách sáo với tôi. Nếu tôi mà mua thứ gì quý giá giúp anh, không cần anh nói tôi cũng sẽ tự đòi tiền thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây