Lý Thúy Hoa vỗ tay, duỗi tay kéo Trương Thành Khải đến nói: “Con nói với dì ấy đi, cô gái mà con thích tên là gì?”
Trương Thành Khải sốt ruột vội vàng nói: “Tên là Ân Ngọc Dao, con nhớ rõ lúc trước khi đi học đã từng hỏi thăm rồi, nhà cô ấy ở thôn Thổ Kiều.”
Anh ta vừa nói xong, sắc mặt Lý Thúy Như trở nên vô cùng khó coi, mà mấy người dân trong thôn đang đứng nhiều chuyện thì lại lập tức cười ầm lên. Có một thanh niên tốt bụng chỉ ngay vào Lý Thúy Như nói: “Lý Thúy Như chính là mẹ kế của Ân Ngọc Dao đó.”
“Ui cha, vậy không phải là quá trùng hợp rồi sao!” Lý Thúy Hoa cười hả, duỗi tay vỗ lên vai Trương Thành Khải: “Xem ra con và con bé kia rất có duyên đó, không ngờ lại là người nhà.”
Trong lòng của Trương Thành Khải cũng nhịn không được mừng thầm, lại không khỏi thầm tính toán: Không ngờ điều kiện gia đình nhà Ân Ngọc Dao lại tệ đến thế, chỉ có một căn nhà bé tí, cũng không biết sao cả gia đình ở thể ở được. Lúc trước nghe nói cô còn có một đứa em trai ruột nữa. Chờ kết hôn rồi, mình phải quản lý tiền bạc sát sao mới được, không thể để cô lấy tiền đưa cho em trai của cô để xây nhà gì đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây