Ân Ngọc Dao cầm áo lông ướm lên người mình, ngó trái ngó phải, Ân Ngọc Lỗi trực tiếp vội vàng mặc vào người, chạy đến trước cái gương gắn trên tủ quần áo soi tới soi lui, mặt nhỏ đỏ bừng, mặt mày tràn ngập vẻ hưng phấn.
Trần Thục Hoa cười cười đẩy Ân Ngọc Dao: “Con cũng đi thử đi, xem xem có vừa người hay không.”
Ân Ngọc Dao cũng mặc áo lông vào, lại đi soi gương. Không thể không nói, ánh mắt của Trần Thục Hoa thật tốt, tay nghề cũng giỏi, màu len mà bà ấy chọn rất tôn da của Ân Ngọc Dao, kiểu dáng cũng đa dạng, càng làm cho cái áo trở nên nổi bật hơn. Nó cũng không phải là kiểu áo ống suông từ trên xuống dưới, mà ở phần eo lại hơi được bóp nhỏ lại, khi mặc chỉ cần bỏ áo vào quần sẽ lại càng nổi bật dáng người eo nhỏ chân dài của Ân Ngọc Dao.
Ân Ngọc Dao vô cùng vui vẻ mà xoay một vòng, nhìn bản thân trong gương, nói thật, cho dù dùng ánh mắt của người đến từ tương lai để đánh giá thì nó vẫn rất thời thượng, thật sự rất đẹp.
“Cảm ơn mẹ nuôi!” Ân Ngọc Dao duỗi tay ôm chặt lấy Trần Thục Hoa, Ân Ngọc Lỗi cũng chạy đến ôm lấy Trần Thục Hoa, cũng ngọt ngào nói: “Cảm ơn mẹ nuôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây