Ân Ngọc Dao bị mắng cũng không giận, cười hì hì giải thích: “Con mới được phát tiền thưởng, ba mươi đồng lận đó. Với lại con đi đến tỉnh thành, cũng không thể đi tay không về được đúng không, nếu không thì con cũng không có mặt mũi làm chị gái nữa.”
Trần Thục Hoa vừa giận vừa buồn cười: “Mua điểm tâm là được rồi, từ sau khi con đến huyện thành, số lượng điểm tâm mà nó ăn trong tháng này còn nhiều hơn mấy tháng trước cộng lại nữa, con cứ chiều nó tiếp đi.”
“Con thương em ấy mà.” Ân Ngọc Dao lại tiếp tục mở túi lấy đồ, hai miếng vải sợi tổng hợp xinh đẹp lên sân khấu một cách đầy bắt mắt: “Hai miếng vải này con mua tặng cho mẹ nuôi.”
Mặt Trần Thục Hoa nghiêm lại, không đợi bà ấy từ chối đã nghe Ân Ngọc Dao nói: “Con cái nhận được tiền lương mua đồ tặng cho mẹ, mẹ không được từ chối.”
Câu nói này lập tức đánh trúng điểm yếu của Trần Thục Hoa, giây tiếp theo lại nhịn không được rưng rưng nước mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây