Vương Hiểu Tuệ và Ân Ngọc Lỗi nhích lại gần, mỗi đứa đứng một bên ôm lấy eo Ân Ngọc Dao, cái miệng ngọt ngào gọi chị ơi chị ơi không ngừng.
Ân Ngọc Dao hai tay đều đang xách đồ, chỉ có thể dùng cánh tay ôm hờ bọn nhỏ một chút, nhìn trái nhìn phải, cười tủm tỉm hỏi: “Hai đứa có nhớ chị không nè?”
“Dạ nhớ!” Giọng của Vương Hiểu Tuệ mềm mại ngọt ngào làm trong lòng Ân Ngọc Dao mềm nhũn: “Hiểu Tuệ nằm mơ cũng nhớ chị đó.”
Ân Ngọc Dao cười cong cả mắt, bé gái thật sự quá đáng yêu, giống hệt như một con búp bê, giọng nói còn ngọt như đường, nịnh người ta đến mức không biết đông tây nam bắc nằm ở đây.
So với Vương Hiểu Tuệ thì Ân Ngọc Lỗi ăn nói vụng về hơn một chút, nhưng mà cậu bé lại dùng ánh mắt to chân thành nhìn Ân Ngọc Dao, đến cả má lúm đồng tiền bên má cũng trở nên nghiêm túc: “Em cực kỳ cực kỳ nhớ chị.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây