Từ sau khi Ân Ngọc Dao xuyên đến, trải qua hai tháng điều trị, cơ thể đã gần như khỏi hẳn, nhưng lượng cơm ăn của cô cũng không tăng lên bao nhiêu, cũng chỉ ăn được một chén mì. Khi ăn cũng khá chậm rãi, bỏ thêm gà xé cay, tương thịt bò và đậu hũ trộn vào ăn cùng mới đủ vị.
Có lẽ Lý Thu Sinh và Tiểu Trương đã đói bụng lắm rồi, hai người không nói gì, cắm đầu ăn hết một chén mì to mới cảm thấy bình tĩnh trở lại, sau đó lại dùng đũa chung gắp chén thứ hai, đến lúc này mới lấy lại tinh thần, ăn chung với các món ăn kèm khác.
Thịt bò ngâm tương thì miễn bàn rồi, đều chọn phần bắp bò ngon nhất, mỗi một miếng thịt đều có phần gân vàng óng, mùi tương thơm nồng thấm đẫm từng thớ thịt, nhai rất ngon, không cứng không cũng khô.
Lý Thu Sinh ăn không một miếng lập tức khen ngợi ngay: “Thịt bò ngâm tương này ngon thật, tết nhất lễ lộc gì đó đều có thể dùng làm đồ nhắm, đây là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh chỗ cô làm hả?”
Ân Ngọc Dao tránh mà không trả lời, chỉ cười nói: “Tiếc là nhà tôi không có rượu, huống chi chủ nhiệm còn phải lái xe về nữa, ông uống tạm nước dưa hấu đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây