Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 169:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng mà tuy rằng cô có được áo sơ mi đã may sẵn, nhưng trong viện bảo tàng lại không có vải. Ân Ngọc Dao suy nghĩ, mua mười hai thước vải trắng và vải hồng. Chờ đến khi về, cho dù Vương Tiểu Thúy muốn lấy quần áo may sẵn hay là lấy vải cũng đều được. Ngoài ra mỗi màu vải đều tặng cho mẹ nuôi sáu thước, cô là người của kiếp sau, không thích mấy thứ này, nhưng mà ở thời đại này thì vải sợi tổng hợp là thứ mà mọi người đều rất thích.

Số còn lại thì nếu Trần Thu Lệ cần thì đưa cho Trần Thu Lệ, nếu Trần Thu Lệ không cần thì cô tự giữ lại, nói không chừng chờ lúc nào đó bán đi sẽ lại tạo được một ân tình.

Ân Ngọc Dao bỏ hai miếng vải vào trong túi, lại đi dạo sang quầy hàng khác, dạo một vòng cũng coi như tìm hiểu xong giá cả ở tỉnh thành. Đặc biệt là cô còn dừng lại trước quầy hàng bán đồng hồ một lúc lâu, người bán hàng đã quá quen với cảnh này cho nên khi nhìn thấy cũng không trách gì cả, ai đến nơi này đều thích chạy đến ngắm đồng hồ. Tuy rằng đại đa số mọi người đều mua không nổi, nhưng mà nhìn xem cho đỡ nghiền cũng được mà.

Cửa hàng bách hóa này có tổng cộng năm tầng, những hàng hóa lớn như máy may xe đạp, đến mấy thứ nhỏ như kim chỉ, nơi này đều cỏ đủ. Cô nhìn thấy có rất nhiều người trẻ tuổi từ các thành phố tuyến dưới đến nơi này dạo, có lẽ là để mua sắm đồ chuẩn bị kết hôn.

Những thứ nơi này có thì trong viện bảo tàng cũng có gần hết, Ân Ngọc Dao quyết định không mua, trực tiếp xài hàng có sẵn, chẳng hạn như quần áo vào giày cho Ân Ngọc Lỗi, trong “cửa hàng cung tiêu” của viện bảo tàng cũng có không ít kiểu dáng “mô phỏng theo.”


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 25%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)