“Ừ.” Kim Vọng Thư nhẹ nhàng lại vui vẻ cầm lấy gói trà, cẩn thận ngửi ngửi, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Lát nữa bà giấu tiền và phiếu gạo dưới đống rơm rạ chỗ ổ gà đi, sau đó lại nấu cháo rau bột ngô, chờ ăn cơm trưa xong tôi lại đến Ủy ban cách mạng xin về quê, nếu như được phê chuẩn thì ngày mai chúng ta lấy tiền và phiếu gạo ra, không cần trời sáng chúng ta lập tức rời đi ngay.”
Bà Kim gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, tôi phải đi giấu đi trước, lỡ như lại bị cướp mất thì tôi cũng không biết chạy đi đâu khóc nữa.”
Đã không còn gà nhưng ổ gà vẫn còn đó. Bởi vì dạo gần đây tâm trạng không mấy vui vẻ cho nên bà Kim cũng không dọn dẹp nơi này, trong ổ gà còn có không ít rơm rạ dơ bẩn.
Bà ấy dùng giấy dầu gói tiền và phiếu gạo vào thật kỹ, để tránh cho người người rảnh rỗi đi lục lọi, bà ấy còn cố ý dùng rơm rạ dính phân gà đè lên trên, lúc này mới yên tâm đi vào phòng.
Lúc này Kim Vọng Thư đã pha trà xanh cẩn thận nhấm nháp, bà Kim cầm lấy bình đồ hộp ngắm nghía trái dưa leo ở bên trong, lập tức khen không dứt miệng: “Dưa leo này ngâm tốt ghê, còn xanh biếc, nhìn thôi đã thấy giòn rồi. Đúng rồi, lão Kim...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây